Ngày
con bé, mỗi lần vấp ngã, mẹ lại đánh chừa mặt đất làm con đau... Thế là con lớn
dần, đổ tại hết cái này đến cái kia mỗi lần ngã.
Rồi bố đi nước ngoài về. Con lại ngã và òa khóc. Đến khi con nín khóc:
Bố:
Con có mắt không?
Con:
Con có, đây bố xem này.
Bố: Cái bàn kia có mắt không?
Con: Cái
bàn không có ạ.
Bố: Lần sau chạy chơi, con nhớ nhìn cẩn thận kẻo ngã. Con chạy lại cho bố xem nào.
Từ đó, con dần dần học được cách chịu trách nhiệm cho hành động, cảm
xúc của mình.
(Sử dụng ảnh của Laura)
0 comments: